top of page
Search
Writer's picturedorchestra20

TÂM SỰ CÙNG NGƯỜI LẠ: GÃ, XỨNG ĐÁNG ĐƯỢC HƠN THẾ

Dựa người vào tường.

Mặt gã tràn đầy tang thương.

Mẹ gã mắng gã bất hiếu, mắng gã là đồ vô ơn.

Trong đôi mắt bà đầy sự miệt thị,

“Đã là đàn ông thì phải lấy vợ, sinh con. Đây là truyền thống của cái xã hội này. Tao dốc lòng nuôi mày trở nên ưu tú thế để mày thành người đồng tính à? Người ta sẽ nói tao thế nào? Cả đời tao chỉ trông chờ vào mày, mà mày chỉ nghĩ cho bản thân mày thôi. Nghiệt súc.”


Họ hàng nói gã thật ghê tởm,

nói mẹ gã là người đàn bà tài tình,

nói mẹ gã sinh được thằng con trai “quái cổ” như gã, tưởng đâu ưu tú lắm, ra cũng chỉ vậy, nuôi được một “thằng đàn bà”.

Làm thế nào mới có thể đem từng người bọn họ im lặng hết? Không thể nào.


Có lẽ điều đau khổ nhất của gã không phải sinh ra đã gay mà đến người mẹ yêu dấu nhất của gã cũng không hiểu được gã.

Người mà gã thương nhớ nhiều nhất, người mà gã mong muốn nhận được sự đồng tình nhất, bây giờ coi gã là “thứ nghiệt súc”, là “trái ngược với cái xã hội tự nhiên này”.

Gã còn gì nữa đâu?

Người thân nhất đã xa cách, nay, lại càng không thể trở về. Có lẽ, đúng thực gã là một “thứ nghiệt súc” không đáng sinh ra trên cuộc đời này?


Phải, gã là GAY.

Gã, xứng đáng nhận nhiều hơn thế, xứng đáng hơn những lời lẽ bẩn thỉu mà họ hàng nói về gã, xứng đáng hơn ánh mắt miệt thị của người mà gã tưởng chừng sẽ không bao giờ bỏ mặc gã.

Gã, muốn giải thoát, cũng muốn được công nhận.


À, gã đã được giải thoát.

Giải thoát bằng phương pháp nhanh nhất nhưng cũng cực đoan nhất.

Gã chết rồi,

thân hình gã nằm trong một vũng máu.



3 views0 comments

Recent Posts

See All

Comments


bottom of page